Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013
Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013
Giàu hay nghèo: 80% nhờ bố là ai và ông ấy sống ở đâu

40% đàn ông từng làm việc ở ‘công ty của bố’.
Vì sao có người giàu mà
có người lại nghèo thế? Là nhờ sáng suốt hay nhờ ăn may? Chăm chỉ, thông minh,
và năng lực – hay là cái gì khác?
Cái đó tùy thuộc vào chuyện bạn đang so với ai. Nếu thành công hơn bạn bè, đồng nghiêp, và người nhà thì rõ ràng là vì bạn làm việc tốt hơn, quyết định chính xác hơn và làm việc chăm chỉ hơn để dành được vị trí hiện nay.
Nhưng nếu nhìn rộng ra mà nói thì quyết định của bạn không quan trọng bằng bạn sinh vào nhà nào.
Mỹ là một xã hội bất bình đẳng. Theo Văn phòng ngân sách Quốc hội, top 20% kiếm một nửa thu nhập quốc dân, còn nhóm 20% thấp nhất chỉ kiếm được có 5%. Top 10% dân số sở hữu khoảng 70% tài sản. Trong các nước giàu, mức độ bất bình đẳng ở Mỹ rõ ràng rất nghiêm trọng.
Nhưng thế giới nhìn chung là bất bình đẳng. Đến như Nauy dù được coi là hình mẫu công bằng xã hội nhưng nhóm 20% nghèo nhất vẫn kiếm được ít hơn nhóm 20% giàu nhất tới hơn 30%.
Vì sao lại có sự bất bình đẳng đó? Quyết định cá nhân có thể làm chúng ta đứng cao hơn hay thấp hơn mức trung bình, cả về thu nhập, địa vị và hạnh phúc. Nhưng cái mức trung bình ấy nằm ở đâu thì lại phụ thuộc vào các yếu tố khác, ví dụ như ta sinh ra ở đâu.
Bố là ai?
Ví dụ như gia đình. Ở Mỹ, khoảng 50% tài sản và 35-43% thu nhập của một đứa trẻ là phụ thuộc vào tài sản và thu nhập tương đối của bố mẹ. Nguyên nhân có thể là vì bố mẹ nào có giáo dục sẽ dạy dỗ con cái cẩn thận hơn.
Theo Michael Greenstone và Adam Looney từ Viện Brookings, lương trung bình của nam giới Mỹ (có việc hay không) đã giảm 13.000 USD kể từ năm 1969, chủ yếu là vì thu nhập của những người chỉ tốt nghiệp tới cấp 3 (hoặc thấp hơn) giảm mạnh, mà chuyện có tốt nghiệp được hay không lại phụ thuộc chủ yếu vào bố mẹ.
Evan Soltas khảo sát dữ liệu tổng điều tra xã hội học và kết luận nếu bố bạn không tốt nghiệp cấp 3, xác xuất không tốt nghiệp cấp học này của bạn tăng gấp 8 lần, lên tới 22,2%.
Lợi thế gia đình không chỉ dừng lại ở giáo dục. Nhà kinh tế Linda Loury cho rằng một nửa số việc làm ở Mỹ là do gia đình, bạn bè, người quen giới thiệu.
Hai nhà kinh tế Canada Miles Corak và Patrizio Piraino phát hiện thấy 40% đàn ông đều từng làm việc ở ‘công ty của bố’. Tỷ lệ này tăng lên tới 70% trong nhóm 1% giàu nhất.
Đó là lý do vì sao tương quan thu nhập giữa cha mẹ và con cái ở mức rất cao trong nhóm giàu nhất. Trong số các công ty đại chúng niêm yết, 1/3 số CEO mới có quan hệ huyết thống hoặc hôn nhân với CEO cũ, nhà sáng lập hoặc cổ đông lớn.
Nếu lấy ‘động cơ’ hoặc ‘nỗ lực’ làm lời giải, thì khó mà hiểu nổi những thay đổi gần đây ở Mỹ.
Nếu tăng trưởng kinh tế kể từ năm 1979 được phân phối đều nhau, 80% nghèo nhất ở Mỹ sẽ kiếm thêm được 1.300 USD. Những người trong khoảng 60% đến 80% sẽ kiếm thêm được 6.500 USD còn top 1% giàu nhất sẽ mất 347.000 USD. Chả nhẽ 80% dân số Mỹ lại lười đi kể từ năm 1979?
Ông ấy sống ở đâu?
Trên bình diện quốc tế, tương quan giữa nỗ lực và may mắn lại càng nghiêng về phía may mắn. Như ở Sierra Leone thì nhóm 20% giàu nhất sẽ kiếm được nhiều hơn nhóm 20% nghèo nhất tới 40 lần.
Theo Branko Milanovic, khoảng gần 70% bất bình đẳng toàn cầu có thể giải thích bằng yếu tố địa lý.
Nếu tính gộp cả hai yếu tố ‘phụ mẫu’ và thu nhập, thì có tới 80% thu nhập và tài sản của một người trưởng thành phụ thuộc vào hai câu hỏi: (1) bố bạn là ai?; và (2) ông ấy sống ở đâu?.
Lựa chọn của mỗi người rõ ràng là vẫn quan trọng, nhưng ấy chỉ là khi so sánh với bạn học hay đồng nghiệp. Nhưng chính may mắn, chứ không phải chăm chỉ, mới quyết định vì sao ai giàu, ai nghèo.
Cái đó tùy thuộc vào chuyện bạn đang so với ai. Nếu thành công hơn bạn bè, đồng nghiêp, và người nhà thì rõ ràng là vì bạn làm việc tốt hơn, quyết định chính xác hơn và làm việc chăm chỉ hơn để dành được vị trí hiện nay.
Nhưng nếu nhìn rộng ra mà nói thì quyết định của bạn không quan trọng bằng bạn sinh vào nhà nào.
Mỹ là một xã hội bất bình đẳng. Theo Văn phòng ngân sách Quốc hội, top 20% kiếm một nửa thu nhập quốc dân, còn nhóm 20% thấp nhất chỉ kiếm được có 5%. Top 10% dân số sở hữu khoảng 70% tài sản. Trong các nước giàu, mức độ bất bình đẳng ở Mỹ rõ ràng rất nghiêm trọng.
Nhưng thế giới nhìn chung là bất bình đẳng. Đến như Nauy dù được coi là hình mẫu công bằng xã hội nhưng nhóm 20% nghèo nhất vẫn kiếm được ít hơn nhóm 20% giàu nhất tới hơn 30%.
Vì sao lại có sự bất bình đẳng đó? Quyết định cá nhân có thể làm chúng ta đứng cao hơn hay thấp hơn mức trung bình, cả về thu nhập, địa vị và hạnh phúc. Nhưng cái mức trung bình ấy nằm ở đâu thì lại phụ thuộc vào các yếu tố khác, ví dụ như ta sinh ra ở đâu.
Bố là ai?
Ví dụ như gia đình. Ở Mỹ, khoảng 50% tài sản và 35-43% thu nhập của một đứa trẻ là phụ thuộc vào tài sản và thu nhập tương đối của bố mẹ. Nguyên nhân có thể là vì bố mẹ nào có giáo dục sẽ dạy dỗ con cái cẩn thận hơn.
Theo Michael Greenstone và Adam Looney từ Viện Brookings, lương trung bình của nam giới Mỹ (có việc hay không) đã giảm 13.000 USD kể từ năm 1969, chủ yếu là vì thu nhập của những người chỉ tốt nghiệp tới cấp 3 (hoặc thấp hơn) giảm mạnh, mà chuyện có tốt nghiệp được hay không lại phụ thuộc chủ yếu vào bố mẹ.
Evan Soltas khảo sát dữ liệu tổng điều tra xã hội học và kết luận nếu bố bạn không tốt nghiệp cấp 3, xác xuất không tốt nghiệp cấp học này của bạn tăng gấp 8 lần, lên tới 22,2%.
Lợi thế gia đình không chỉ dừng lại ở giáo dục. Nhà kinh tế Linda Loury cho rằng một nửa số việc làm ở Mỹ là do gia đình, bạn bè, người quen giới thiệu.
Hai nhà kinh tế Canada Miles Corak và Patrizio Piraino phát hiện thấy 40% đàn ông đều từng làm việc ở ‘công ty của bố’. Tỷ lệ này tăng lên tới 70% trong nhóm 1% giàu nhất.
Đó là lý do vì sao tương quan thu nhập giữa cha mẹ và con cái ở mức rất cao trong nhóm giàu nhất. Trong số các công ty đại chúng niêm yết, 1/3 số CEO mới có quan hệ huyết thống hoặc hôn nhân với CEO cũ, nhà sáng lập hoặc cổ đông lớn.
Nếu lấy ‘động cơ’ hoặc ‘nỗ lực’ làm lời giải, thì khó mà hiểu nổi những thay đổi gần đây ở Mỹ.
Nếu tăng trưởng kinh tế kể từ năm 1979 được phân phối đều nhau, 80% nghèo nhất ở Mỹ sẽ kiếm thêm được 1.300 USD. Những người trong khoảng 60% đến 80% sẽ kiếm thêm được 6.500 USD còn top 1% giàu nhất sẽ mất 347.000 USD. Chả nhẽ 80% dân số Mỹ lại lười đi kể từ năm 1979?
Ông ấy sống ở đâu?
Trên bình diện quốc tế, tương quan giữa nỗ lực và may mắn lại càng nghiêng về phía may mắn. Như ở Sierra Leone thì nhóm 20% giàu nhất sẽ kiếm được nhiều hơn nhóm 20% nghèo nhất tới 40 lần.
Theo Branko Milanovic, khoảng gần 70% bất bình đẳng toàn cầu có thể giải thích bằng yếu tố địa lý.
Nếu tính gộp cả hai yếu tố ‘phụ mẫu’ và thu nhập, thì có tới 80% thu nhập và tài sản của một người trưởng thành phụ thuộc vào hai câu hỏi: (1) bố bạn là ai?; và (2) ông ấy sống ở đâu?.
Lựa chọn của mỗi người rõ ràng là vẫn quan trọng, nhưng ấy chỉ là khi so sánh với bạn học hay đồng nghiệp. Nhưng chính may mắn, chứ không phải chăm chỉ, mới quyết định vì sao ai giàu, ai nghèo.
Phúc Hưng
Theo TTVN/Businessweek
Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013
GOLD Resistance levels
- Immediate resistance level for gold at 50 period SMA of 4 Hour time frame.
- If price sustains above 50 Period SMA it could target the broken channel support line and Golden ratio Fib level shown in the same chart.
CRUDE Oil support and Resistance levels
- CRUDE oil Four hour chart nearing resistance levels.
- For turning this down trend price must sustain above the 4 Hour cloud.
- Weakness on falling below 23.6% Fib level.
Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013
Góc nhìn tếu táo về sự khác biệt Hà Nội - Sài Gòn
(TNO) Có thể thấy được những hình ảnh ấn tượng, cô đọng và hài hước khi “soi” Sài Gòn và Hà Nội qua cùng một lăng kính.
Một bộ ảnh đồ họa có tựa đề The Difference Between Hanoi and Saigon
(tạm dịch: Sự khác biệt giữa Hà Nội và Sài Gòn) của tác giả Lê Duy Nhất
đang rất được lòng cư dân mạng khi mô tả nét khác biệt giữa Hà Nội và
Sài Gòn bằng một cách thể hiện ấn tượng.
Thanh Niên Online giới thiệu cùng bạn đọc bộ ảnh The Difference Between Hanoi and Saigon của chàng trai 27 tuổi này (phần chú thích thể hiện quan điểm riêng của tác giả bộ ảnh):
![]() Trên đường phố Hà Nội có nhiều gánh hàng rong. Trên đường phố Sài Gòn có nhiều xe đẩy bán hàng rong ![]() Ở Hà Nội có nhiều gánh hàng hoa, xe đạp chở hoa bán rong. Sài Gòn dường như không có hình ảnh này. Người Sài Gòn thường mua trong các tiệm hoa tươi ![]() Mâm ngũ quả bày lên bàn thờ trong những ngày Tết Nguyên đán của người Hà Nội và người Sài Gòn cũng rất khác nhau ![]() Tết đến, xuân về, Hà Nội có hoa đào, Sài Gòn có hoa mai ![]() Người Hà Nội có “thú” ăn phở trong các quán vỉa hè, bên lề đường, trong ngõ phố cổ. Người Sài Gòn thường thưởng thức phở trong tiệm ăn, nhà hàng ![]() Hình ảnh bữa sáng ở Hà Nội gắn liền với tô phở nóng hổi, ở Sài Gòn gắn liền với ly cà phê ![]() Trong bữa cơm, các gia đình ở Hà Nội thường có “phép tắc” mời cơm. Ở Sài Gòn, điều này không mấy phổ biến ![]() Hà Nội có bún chả. Sài Gòn có cơm tấm ![]() Người Sài Gòn ăn ngọt và cay hơn người Hà Nội ![]() Người Hà Nội thích uống trà nóng. Người Sài Gòn thích uống cà phê đá ![]() Ở Hà Nội, địa điểm lý tưởng để “buôn chuyện” là những quán trà đá, trà chanh vỉa hè. Ở Sài Gòn, địa điểm lý tưởng để “tám chuyện” là những quán cà phê bệt ![]() Người Hà Nội thường tiếp khách bằng trà. Người Sài Gòn thường tiếp khách bằng nước suối, nước ngọt ![]() Những cơn mưa ở Hà Nội có thể kéo dài dầm dề. Mưa ở Sài Gòn đến nhanh và tạnh nhanh ![]() Có vẻ như văn hóa công việc “cấp trên, cấp dưới” giữa Hà Nội và Sài Gòn cũng có rất nhiều điều khác biệt ![]() Giọng nói chắc chắn là điểm khác biệt đặc trưng nhất giữa người Hà Nội và người Sài Gòn ![]() Trong văn hóa ứng xử, dường như người Hà Nội thiên về sự khéo léo, văn hoa trong lời ăn tiếng nói. Trong khi đó, người Sài Gòn đề cao sự thẳng thắn, không vòng vo ![]() Ngay cả chiếc “mũ đồng phục” của cảnh sát giao thông ở Hà Nội và Sài Gòn cũng có kiểu dáng rất khác nhau ![]() Cỗ cưới ở Hà Nội thường ăn buổi trưa. Tiệc cưới ở Sài Gòn thường ăn buổi tối ![]() Đàn ông Hà Nội thường đi nhậu sau lúc tan sở, xế chiều, xẩm tối và cố gắng về nhà trước khi quá khuya. Đàn ông Sài Gòn có thể nhậu thâu đêm suốt sáng ![]() Người Hà Nội có vẻ thức dậy sớm hơn người Sài Gòn ![]() Ở Hà Nội thông dụng loại taxi 4 chỗ. Ở Sài Gòn, taxi 7 chỗ lại thông dụng hơn ![]() Khái niệm “xe đẹp hay xe xấu” ở Sài Gòn không mấy phổ biến như ở Hà Nội ![]() Phong cách ăn mặc ở Hà Nội theo quy chuẩn hơn. Ở Sài Gòn thoải mái hơn ![]() Hà Nội có nhiều hồ lớn trong nội thành hơn Sài Gòn ![]() Một điểm tương đồng giữa Hà Nội và Sài Gòn đó là tắc đường ![]() Nhịp sống của Sài Gòn có vẻ hối hả hơn Hà Nội ![]() Những đồ vật khiến người Hà Nội và người Sài Gòn hoài cổ cũng rất khác nhau ![]() Theo như Lê Duy Nhất thì khi đã yêu Hà Nội, Sài Gòn hay một thành phố nào khác, có lẽ sẽ không mấy khó khăn để vượt qua rào cản văn hóa, thích nghi và hòa nhập với môi trường sống, người dân của thành phố đó |
Lê Duy Nhất quê Thanh Hóa, đã chuyển vào sống và làm việc tại Sài Gòn hơn 10 năm. Ý tưởng thực hiện bộ ảnh đồ họa The Difference Between Hanoi and Saigon
nhen nhóm trong đầu chàng trai 27 tuổi này sau khi tham gia một cuộc
thi thiết kế đồ họa liên quan đến hình ảnh và văn hóa Việt Nam.
Duy Nhất chia sẻ rằng bản thân anh gặp không ít khó khăn khi
lựa chọn ra những nét khác biệt “dễ thương” để đưa vào bộ ảnh: “Trước
đây đã có nhiều bài so sánh Hà Nội và Sài Gòn theo cả hướng tiêu cực và
tích cực. Mình thì chỉ mong muốn giới thiệu cuộc sống hai miền, không hề
có ý định khen chê miền nào cả”. Lý giải về quyết định viết chú thích ảnh bằng tiếng Anh, Duy Nhất chia sẻ: “Mình chọn ngôn ngữ này bởi nó có vẻ xúc tích, cô đọng hơn. Vừa có thể giới thiệu về văn hóa Hà Nội, Sài Gòn hay cả Việt Nam với bạn bè quốc tế và cũng để “né” những từ ngữ tạo cảm giác phân biệt vùng miền”. |
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)